Tình đôi khi là muối chắt lọc từ tháng năm
Qua sông dài biển rộng còn nguyên vị ngọt đầm
Tình đôi khi là ngọc sáng hơn cả trăng rằm
Rồi không dưng chợt mất hóa nghìn trùng xa xăm
Tình đôi khi là đạn bắn vỡ lòng giá băng
Khiến trái tim câm điếc biết cười và nói năng
Tình đôi khi là tội lặng thầm bên gối chăn
Không ai ngoài chiếc bóng dỗ dành ta ăn năn
Muộn rồi em muộn chiều rồi
Muộn cây chút lá muộn trời nắng tan
Muộn đêm con phố đèn giăng
Muộn sao nở rộ muộn trăng ngủ rồi
Muộn em và muộn cả tôi
Bâng khuâng bốn bức tường vôi lặng thầm
Tình đôi khi thoảng chốc mà ngậm ngùi trăm năm
Em đã dừng đâu đó anh mãi còn long đong |
|
|