Ngày Đăng: 22 Tháng 05 Năm 2014 Công việc còn cực nhọc hơn cả hồi làm ở đoàn Hội chợ, và thù lao cũng thấp hơn. Nhưng Thanh không có lựa chọn khác.
Không giống như với nhiều ca sĩ khác - ấn tượng đầu tiên khi tiếp xúc với ca sĩ “Nơi đâu tìm thấy em” (Chu Bin) đó là sự chất phác đến thật thà. Có lẽ, tuổi thơ đầy biến động và những vấp váp trên chặng đường ca hát chưa thể khiến cựu vận động viên Teakwondo từng đoạt huy chương Bạc và Đồng toàn quốc hoàn hồn.
Giống như anh vừa mới hoàn hồn khi quyết định đổi nghệ danh đã gắn bó với mình từ năm 2006 - Chu Bin, thành Chu Hiểu Minh, đó cũng là một trong những vấp váp của cuộc đời.
Nước mắt chia ly
Là con út trong gia đình có ba anh em, cậu bé Chu Đăng Thanh (tên thật của Chu Bin) sinh ra ở Ban Mê Thuột và cha anh vốn là một võ sư Karatedo. Khi anh mới lên 3 tuổi đã được ba dạy cho những thế võ đầu tiên của cuộc đời.
Thế nhưng, không chỉ thừa hưởng của ba sự nhạy bén trong những ngón đòn tấn công đối thủ, Thanh còn mang cả gene ca hát của ba, bởi cùng với việc rèn luyện Karatedo, ba của anh còn là một ca sĩ của một đoàn ca hát quân đội.
Cũng trong năm cậu bé Đăng Thanh chưa bước sang tuổi thứ 4, ba mẹ anh chia tay do bất đồng nhiều quan điểm và mẹ anh đã đưa cả 3 con trở ra ngoài Bắc – sinh sống ở quê ngoại Thái Bình.
Ở đây, mẹ anh mở một quán ăn nhỏ để mưu sinh, nuôi nấng đứa con nhỏ nheo nhóc cùng với sự giúp đỡ của nhà ngoại. Cuộc sống khá khó khăn và thiếu thốn, nhưng đối với cậu bé Đăng Thanh – đó là những tháng ngày êm đềm và hạnh phúc.
Hơn một năm sau khi vợ và ba con trở ra Bắc, ba của Thanh cũng theo ra và đón 2 cậu con trai – cả và út – về quê nội ở Nam Định với lý do để dạy võ cho hai con trai của mình. Thế là giã từ mẹ và chị gái, Thanh cùng anh đến ở với cha, tiếp tục rèn luyện những thế võ Karatedo dang dở trước đó.
Ở với cha một thời gian ngắn thì cuộc sống của hai đứa trẻ bắt đầu xuất hiện những bất lợi khi mà ba của Thanh vốn nghiện rượu. “Đón hai anh em mình về sống chung nhưng ngoài dạy các con luyện võ thì ba mình chỉ tối ngày đắm chìm trong những cơn say ma mị.
Đêm đêm, trên chiếc giường nhỏ, ba có thói quen rất sợ là cắn tay, cắn chân và cắn cả tai… hai anh em khiến mình và anh trai rất đau và sợ hãi” – ca sĩ “Nơi đâu tìm thấy em” nghẹn lời chia sẻ.
Trước thói quen đáng sợ đó của ba khi say, hai đứa trẻ một lên 5, một lên 9 ấy bàn với nhau kế hoạch trốn bố trở về với mẹ ở Nam Định.
Quê nội và quê ngoại thực ra chỉ cách nhau khoảng 30km, nhưng với hai đứa trẻ lúc đó thì là vấn đề rất lớn.
Anh trai Thanh dắt em tìm đường về quê ngoại theo trí nhớ của mình. Vì lúc đó quá ít tuổi và hoảng loạn nên Đăng Thanh không thể nhớ hết thời gian và những tình tiết diễn ra trong chuyến phiêu lưu đầu đời ấy.
May mắn thay, trên đường đi, đến thị xã Thái Bình thì hai anh em đi qua nhà một người dì – là em gái ruột của mẹ - nên liền rẽ vào đó.
Người dì mới cho biết là ba đang đi tìm cả hai anh em và sau khi hỏi han hai cháu thì dì anh đã giấu hai đứa nhỏ ra sau nhà, rồi nói dối ba anh rằng không hề nhìn thấy hai đứa.
Kiếm tìm hai con trong vô vọng, sau một thời gian đi đi về về hai quê nội – ngoại với hy vọng mong manh là tìm được hai con nhưng thất bại, ba của anh quẫn trí bỏ đi biệt tích. Hai anh em Chu Đăng Thanh trở về sống với mẹ và chị gái mình.
Người mẹ tảo tần ấy sau vài năm khó khăn nhặt nhạnh từng đồng ở quán ăn nhỏ để nuôi các con, tiếp tục cho hai con trai học võ – cả hai môn Karatedo và Teakwondo - bà quyết định gửi các con ở nhà ngoại để lại trở vào Nam mưu sinh rồi đều đặn gửi tiền ra chu cấp cho ba đứa con bất hạnh của mình.
Mãi đến khi cậu bé Chu Đăng Thanh bắt đầu học cấp 3 và hai đứa lớn đã vào học đại học, bà mới trở ra Thái Bình để chăm sóc con út. Đó là năm 2000.
Cũng trong năm mà niềm vui lớn nhất với cậu bé Chu Đăng Thanh là được ở với mẹ sau mấy năm trời xa cách, thì Thanh cũng trở thành vận động viên của Đoàn thể thao Thái Bình.
Liên tiếp trong 2 năm đi thi đấu ở các giải toàn quốc, vận động viên Chu Đăng Thanh đã lần lượt rinh về cho tỉnh nhà hai huy chương Bạc và Đồng.
Kết quả đáng nể đó cho thấy nỗ lực học tập cực kỳ nghiêm túc của một cậu bé dòng dõi con nhà võ những lại lớn lên trong hoàn cảnh thiệt thòi so với các bạn.
Thành công như vậy trong nghiệp võ, những tưởng cậu bé Chu Đăng Thanh sẽ gắn bó cả đời mình với những thế võ hiểm mà anh đã thuộc nằm lòng.
Nhưng số phận nhiều khi đưa con người ta đến những bất ngờ khó hình dung. Nhất là khi tình cờ lái cuộc sống của một võ sư triển vọng sang đeo đuổi một nghề chẳng hề liên quan gì đến đánh đấm: Đó là ca hát!
Gập ghềnh đường đến ánh hào quang
Năm 2002, khi đó, Đăng Thanh đang học lớp 12 và trong một lần uống nước cùng các bạn ở quán nhạc sống Trà Hoa viên ở thành phố Thái Bình. Biết Thanh vốn hát hay nên khi thấy mọi người đăng ký lên hát, bạn bè xui: “Thanh ơi, mày lên hát đi!”.
Ban đầu Thanh hơi ngại khi chưa từng hát trước quá đông người như thế này, trong không gian chuyên nghiệp đến nhường này, nhưng bạn bè hối thúc quá nên cậu mạnh dạn lên đăng ký.
Thật bất ngờ là khi một mình đứng trên sân khấu, trong lúc nhạc dạo, Thanh thấy mình cực kỳ tự tin và sau đó cậu hát rất thoải mái.
Thanh chia sẻ: “Không hiểu lúc đó mình hát hay đến đâu nhưng mọi người trong quán cổ vũ rất sung và thậm chí, có người còn cầm hoa ở bàn nước lên sân khấu tặng mình. Sau buổi tối hôm đó thì chú Phương – chủ quán trà – đã gặp mình và đề nghị mình ra quán hát hằng tối để phục vụ khách. Chú nói trả lương 600 ngàn đồng/tháng cho mình – tức là thù lao khoảng 20 ngàn đồng/tối.
Lúc đó mình thấy đó là một khoản tiền hấp dẫn, vì không chỉ được trải nghiệm cảm giác đầy mới lạ khi được khán giả hưởng ứng, mà mình còn có thêm một khoản để chi tiêu mà không cần phải xin mẹ nữa. Nghĩ vậy nên mình đồng ý”.
Thế là tối tối, Chu Đăng Thanh lại trốn mẹ đạp xe lên Thành phố để hát cho quán Trà. Đến khi Thanh tốt nghiệp lớp 12 thì mẹ anh quyết định sang Nga làm ăn cùng người dì của Thanh.
Trước khi đi, biết con đam mê nghiệp ca hát nên bà đưa cho con 11 triệu đồng, bảo Thanh mua một chiếc xe máy làm phương tiện đi hát, khỏi phải đạp xe.
Khi mẹ vừa đi được mấy tháng thì có một đồng nghiệp cùng hát ở Trà Hoa viên tên là Việt rủ cậu lên hát cho một quán trà trên Lào Cai, vì ở đó người ta trả lương 1,5 triệu đồng/tháng sau khi đã nuôi ăn.
Thấy vậy, Thanh liền bán xe máy lấy 7 triệu đồng làm vốn dằn lưng rồi theo người bạn đó lên Lào Cai. Vì lúc đó hai anh chị của Thanh đang học Đại học ở Hà Nội, nhà cửa đành để không.
Quyết định lên Lào Cai mở đầu cho chặng đường đầy khó nhọc của vận động viên Teakwondo đến với ánh hào quang của sân khấu ca nhạc. Lên Lào Cai được 3 tháng thì quán trà đó chuyển sang kinh doanh ăn uống, Việt và Thanh bảo nhau đi tìm đoàn ca hát lưu động ở Lạng Sơn rồi đến Quảng Ninh.
Đó là một đoàn Hội chợ, nên vừa hát tại Hội chợ, hai anh em lại vừa phải làm tất cả các việc bán vé, bốc vác lắp đặt loa rạp… rất cực nhọc.
Đêm nào hát thì được trả thù lao 50-60 ngàn đồng, còn không thì chỉ được nuôi ăn. Năm hết Tết đến, Đoàn Hội chợ vẫn hoạt động nên Đăng Thanh cũng không được về nhà mà thù lao tăng lên gấp đôi trong dịp Tết.
Năm 2005, sau khi đoàn Hội chợ nghỉ ngơi mấy tháng trời chưa thấy khởi động lại thì Thanh lang thang đi tìm địa điểm hát ở Hải Phòng.
Anh gặp các đồng nghiệp từ phía Nam ra biểu diễn và họ khuyên anh nên vào Sài Gòn để phát triển sự nghiệp ca hát của mình, vì rõ ràng là chất giọng của anh khá triển vọng.
Vào Sài Gòn chỉ với 400 ngàn đồng trong túi, trong đó đã mất 100 ngàn mua vé tàu, Đăng Thanh được các đồng nghiệp cho ở nhờ nhà trong thời gian tìm được chỗ làm.
Nhưng cũng trong thời gian này thì anh nhận được tin ba mình đang hấp hối ở nhà một người chú ở Nghệ An.
Nguyện vọng của ba là nhìn mặt các con trước khi đi. Vậy là Thanh lại ngược trở ra miền Trung để trò chuyện với ba trong những ngày tháng cuối đời – về những chặng đường dài mà ba đã đơn độc bước đi. 5 ngày sau, ba anh mất.
Sau đó, Thanh lại trở vào Sài Gòn và ở nhờ nhà người cô ruột đến nửa năm trời thì anh theo đoàn Phương Tường đi diễn suốt dọc các tỉnh miền Tây. Công việc còn cực nhọc hơn cả hồi làm ở đoàn Hội chợ, và thù lao cũng thấp hơn. Nhưng Thanh không có lựa chọn khác.
Mãi đến khi đoàn Phương Tường nghỉ ngơi sau một thời gian dài đi lưu diễn các tỉnh thì tình cờ, Đăng Thanh gặp nhạc sĩ Vũ Quốc Bình - tác giả “Tôi là tôi” đã đưa Thanh về thực hiện album của mình sau khi đã thử thách giọng ca của chàng trai đất Bắc.
Nhưng vì thời gian đó nhạc sĩ gặp khó khăn về kinh phí nên đã giới thiệu Đăng Thanh cho một công ty ca nhạc. Ở đây, anh cùng một ca sĩ khác chuyên hát song ca, và được đặt tên là cặp song ca Bin và Ken.
Cặp đôi Bin – Ken được khán giả rất hâm mộ, nhưng vì vài bất đồng nhỏ về kinh tế nên Ken tự tách khỏi công ty. Từ đó, Bin phải solo và khi MC thấy giới thiệu “ca sĩ Bin” thì cụt quá, nên đã cho thêm họ của anh thành “Chu Bin”.
Cái tên Chu Bin trở thành nghệ danh của ca sĩ Đăng Thanh từ đó đến mãi sau này, cùng với nhiều bài hát đi liền với nghệ danh Chu Bin khiến giới trẻ sôi sục.
Năm 2007, Chu Bin mạnh dạn đăng ký tham gia Vietnam Idol nhưng chỉ lọt vào top 30 là dừng lại.
Lúc này, anh đã tách ra khỏi công ty cũ và tự liên hệ biểu diễn cũng như rèn luyện vũ đạo và thanh nhạc cho mình. Ngày chăm chỉ rèn luyện, đêm đi hát, cái tên Chu Bin trở nên khá đắt show trên thị trường ca nhạc Sài Gòn.
Đến năm 2009, công ty MusicZone chủ động gặp và mời Chu Bin cùng hợp tác.
Thế nhưng, sau gần 2 năm cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt – tháng 9/2011 vừa qua, anh đã quyết định tách khỏi công ty để đảm bảo tài năng ca hát của mình được đầu tư và phát triển một cách hợp lý nhất.
Mặc dù trải qua khá nhiều “trục trặc” do phía MusicZone mang lại, nhưng Chu Bin vẫn khẳng định khả năng của mình với thành công của album Vol.2 mang tên “Nơi đâu tìm thấy em” do anh tự đầu tư và thực hiện từ A đến Z.
Nhân ngày Lễ Tình nhân 2012, cựu vận động viên Teakwondo đã chính thức công bố việc đổi nghệ danh của mình từ Chu Bin thành Chu Hiểu Minh để bắt đầu tự lập trên một con đường mới và để luật sư của anh giải quyết tất cả các vấn đề còn tồn đọng với công ty cũ.
Hiện anh đang tập trung đầu tư thời gian và tâm sức cho album đầu tay của Chu Hiểu Minh – ý tưởng hiện chưa được tiết lộ nhưng Chu Bin tin rằng, đó là điểm nhấn táo bạo của anh để cái tên Chu Hiểu Minh ghi được dấu ấn đậm nét trong lần tái khởi đầu này.
Khánh Vũ
Sources: phunutoday |